[Xuyên sách] Tôi Chỉ Muốn Làm Bà Nội Trợ
  • Thế Vinh nhìn hai mẹ con, dùng giọng điệu hóm hỉnh nói:
  • Thế Vinh
    Thế Vinh
    Con quên rồi sao, Tí Hon là con của chú Cường, nếu muốn gặp chỉ cần sang nhà chú ấy chơi là được.
  • Hai mắt bé Thế Việt phát sáng, phấn khởi nhìn Thắng Nam như thể đang hỏi ý kiến của cô, cô thấy Thế Vinh đang đắc ý nở nụ cười thì hiểu ra anh đang trêu chọc mình, cô híp mắt lại, khóe môi hơi cong lên.
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Chồng à, theo anh thì khi nào chúng ta đến nhà Tí Hon được vậy?
  • Nghe thấy hai chữ “chồng à”, toàn thân Thế Vinh khẽ run lên, lúc trước Thắng Nam cũng đã từng gọi anh thân mật như thế, nhưng bây giờ không hiểu sao nghe từ miệng của cô, anh lại cảm thấy giống như mình đang bị ai đó kề dao vào cổ, trả lời không đúng ý cô sẽ bị diệt khẩu ngay lập tức.
  • Thế Vinh
    Thế Vinh
    Thắng Nam không đáp chỉ nhìn chằm chằm vào Thế Vinh, người đàn ông này đổi giọng cũng nhanh thật, mới vừa rồi còn cô cô tôi tôi, nói ra câu nào là muốn cãi nhau câu đó, vậy mà chưa ăn hết một bữa cơm đã xưng anh gọi em ngọt xớt, không biết có mưu đồ gì hay không nữa.
  • Mình nhất định phải cảnh giác mới được.
  • Thắng Nam nhoẻn miệng cười đáp:
  • Thắng Nam không đáp chỉ nhìn chằm chằm vào Thế Vinh, người đàn ông này đổi giọng cũng nhanh thật, mới vừa rồi còn cô cô tôi tôi, nói ra câu nào là muốn cãi nhau câu đó, vậy mà chưa ăn hết một bữa cơm đã xưng anh gọi em ngọt xớt, không biết có mưu đồ gì hay không nữa.
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Nếu thế thì tốt quá rồi, hôm đó anh nhớ về sớm nhé.
  • Thế Vinh cười cười rồi gật đầu, thông thường cuối tuần rất ít khi anh về nhà, nhưng sau này có vẻ anh sẽ về thường xuyên rồi đây.
  • Bé Thế Việt
    Bé Thế Việt
    Mẹ ơi, hôm qua mẹ nói muốn đưa con sang nhà ông bà ngoại chơi, khi nào mình đi vậy?
  • Thế Việt ăn xong một chén cơm bỗng mở miệng hỏi.
  • Cả Thế Vinh và Thắng Nam đều khựng lại, nụ cười trên mặt Thế Vinh đã không còn, mà Thắng Nam cũng cau mày suy tư.
  • Đột nhiên “Lê Thắng Nam” muốn đưa Thế Việt về nhà mẹ đẻ chơi chắc chắn là chuyện không bình thường, nhưng trong tiểu thuyết không nhắc quá chi tiết về chuyện riêng của nhà họ Trần cho nên cô cũng không biết rõ cô ta đang có ý định gì nữa.
  • Còn Thế Vinh thì chuyển hoàn toàn sang tức giận, anh còn tưởng người vợ này đã đổi tính, hóa ra cũng chỉ diễn trò để anh mất cảnh giác mà thôi.
  • Thế Vinh
    Thế Vinh
    Không được...
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Chiều nay mẹ sẽ đưa con sang nhà ông bà ngoại chơi.
  • Thế Vinh định mở miệng không cho con trai đi thì bị Thắng Nam cắt ngang, cô nhìn anh, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, con ngươi đen nhánh như vũ trụ sâu thẳm từ từ xoa dịu lựa giận trong lòng anh.
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Em sẽ đưa Thế Việt về trước khi trời quá tối.Thắng Nam mở miệng bảo đảm.
  • Thế Vinh nhìn cô một lúc thật lâu, sau đó gật đầu, nói:
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Em sẽ đưa Thế Việt về trước khi trời quá tối.
  • Thắng Nam mở miệng bảo đảm.
  • Thế Vinh
    Thế Vinh
    Đúng bảy giờ tối anh sẽ sang nhà ba mẹ vợ đón hai mẹ con về.
  • Thắng Nam mỉm cười:
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Như vậy thì quá tốt rồi.
  • Ăn cơm xong, Thế Vinh tiếp tục đến Nam Tiến làm việc, lúc này trong nhà chỉ còn Thắng Nam và Thế Việt, cô nhìn sắc trời trong xanh trên đỉnh đầu, thầm nghĩ chọn ngày chi bằng làm ngay, dự định tập bơi cho con trai nên thực hiện rồi.
  • Một lát sau.
  • Bé Thế Việt
    Bé Thế Việt
    Mẹ ơi con chuẩn bị xong rồi, chúng ta chơi nước thôi.
  • Bé Thế Việt mặc mỗi một chiếc quần bơi, hai tay ôm hai con vịt hơi chạy tới chỗ của mẹ.
  • Thắng Nam cũng thay đồ ra, nhưng cô không mặc đồ bơi mà mặc áo thun trắng và một chiếc quần đùi, cô xuống nước trước, sau đó nói với Thế Việt:
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Hôm nay chúng ta sẽ không chơi, mẹ sẽ dạy bơi cho con.
  • Thế Việt nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu hỏi:
  • Bé Thế Việt
    Bé Thế Việt
    Tại sao phải học bơi ạ?
  • Thắng Nam nghiêm túc giải thích cho cậu bé:
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Học bơi giúp con tránh được các mối nguy hiểm khi đến những nơi có mực nước sâu, ba mẹ sẽ yên tâm hơn nếu con đã trang bị cho mình kỹ năng cần thiết này, hơn nữa chẳng phải Tí Hon thường trêu chọc chiều cao của con sao? Bơi lội giúp con tăng chiều cao rất nhanh đấy, nói không chừng ba tháng hè học bơi, con sẽ cao hơn cả bạn ấy.
  • Thế Việt phấn khởi hỏi lại:
  • Bé Thế Việt
    Bé Thế Việt
    Con có thể cao hơn cả Tí Hon ạ? Vậy con sẽ học, đợi con cao lên rồi bạn ấy không dám trêu con nữa rồi.
  • Thế Việt bám lấy cổ của Thắng Nam bước xuống nước, cô từng dạy cho cháu gái học bơi rồi nên rất có kinh nghiệm, vì vậy Thế Việt không hề sợ hãi hay hoảng loạn, cậu bé học rất nhanh, chỉ mới trong một buổi trưa đã biết bơi chó rồi.
  • Mà lúc này ở văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Nam Tiến, Thế Vinh nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, hình ảnh hai mẹ con chơi đùa trong hồ bơi cứ không ngừng in vào tâm trí của anh.
  • Đôi mắt của anh không rời khỏi người phụ nữ đang cười tươi trong màn hình, sự nghi ngờ trong lòng anh càng lúc càng lớn.
  • Thắng Nam biết bơi sao?
  • Hai mẹ con vừa tập vừa chơi đến tầm ba giờ chiều thì lên bờ tắm rửa sửa soạn để đi sang nhà ông bà ngoại.
  • Đối với Thế Việt, cậu bé không tiếp xúc quá nhiều với ông bà ngoại cho nên không có ấn tượng tốt xấu về hai người, đây cũng coi như lần đầu tiên cậu bé được mẹ dẫn đi thăm ông bà.
  • Thắng Nam nắm tay Thế Việt đi ra xe, đúng lúc này đụng phải một thiếu niên tầm hai mươi tuổi đi từ bên ngoài vào.
  • Bé Thế Việt
    Bé Thế Việt
    Chú út mới về!
  • Thế Việt chạy tới ôm lấy chân thiếu niên kia.
  • Cậu ta chính là em trai duy nhất của Thế Vinh, tên là Thế Hải, đang là sinh viên năm hai của đại học Vĩnh Đông, cậu ta đã thuê một căn nhà ở gần trường để tiện đi lại cho nên không thường xuyên về nhà, lần này trở về vừa hay chạm mặt Thắng Nam.
  • Thế Hải nhấc bổng Thế Việt lên, hôn lên má cậu bé vài cái rồi hỏi:
  • Thế Hải
    Thế Hải
    Định đi đâu à?
  • Bé Thế Việt
    Bé Thế Việt
    Dạ, cháu và mẹ định sang nhà ông bà ngoại chơi.
  • Thế Việt nhanh nhảu đáp.
  • Thế Hải liếc nhìn sang Thắng Nam, không hề có ý định chào hỏi, cô hiểu rõ địa vị của chủ thân xác trong nhà cho nên cũng không quá để bụng, cô nói với con trai:
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Mẹ ra xe trước chờ con nhé.”
  • Thế Việt gật đầu:
  • Bé Thế Việt
    Bé Thế Việt
    Dạ
  • Thế Hải nhìn theo bóng lưng của Thắng Nam mãi cho tới khi cô ngồi vào xe đóng cửa lại mới quay sang hỏi Thế Việt:
  • Thế Hải
    Thế Hải
    Ba cháu cho phép cháu đi với mẹ chưa?
  • Cậu bé tiếp tục gật đầu, đáp:
  • Bé Thế Việt
    Bé Thế Việt
    Lúc nãy ba đã cho rồi ạ.
  • Thế Hải cau mày tỏ vẻ nghi ngờ.
  • Lạ nhỉ, tại sao anh hai lại cho thằng nhỏ đi riêng với người phụ nữ kia, chẳng lẽ anh ấy không sợ cô ta sẽ làm gì thằng nhỏ sao?
  • Bé Thế Việt
    Bé Thế Việt
    Chú út ơi, cháu phải ra xe đi với mẹ rồi, sau khi trở về cháu lại sang chơi với chú tiếp nhé.
  • Thế Việt là đứa bé ngoan, không muốn mẹ mình phải chờ lâu.
  • Thế Hải xoay chuyển tròng mắt một vòng rồi gỡ ba lô trên vai xuống, từ bên trong lấy ra một con thú nhồi bông nhỏ đưa cho Thế Việt rồi dặn dò:
  • Thế Hải
    Thế Hải
    Khi đến nhà ông bà ngoài, cháu hãy đặt con gấu bông này ở chỗ mà mẹ cháu và ông bà nói chuyện, nhớ đừng để ai biết đấy nhé.
  • Mặc dù không hiểu chú út muốn làm gì, nhưng thời gian gấp gáp, Thế Việt không kịp suy nghĩ đã gật đầu đồng ý rồi chạy ù ra xe.
14
Chương 16: Cùng ăn cơm